Mời bạn đọc lại những dòng nhật ký do chính Thái Thanh đã viết sau khi cô cùng Ban Thăng Long sang Bangkok (Thái Lan) trình diễn vào tháng 10 năm 1956, được đăng trên tạp chí Phụ Nữ Diễn Đàn số 148, phát hành ngày 14 tháng 12 năm 1957. Lúc này bà mới 22 tuổi.
Vọng Các (Bangkok) ngày 25 tháng 10 năm 1956
Đến Vọng Các đã được một ngày cùng với phái đoàn Văn Nghệ Tự Do. Mình ở chung phòng với Ánh Tuyết. Phải học mãi mới nhớ được cái tên khách sạn: “Sắng Tì Sục”. Tòa Đại Sứ Việt Nam phát cho mỗi người một tờ giấy có ghi rõ những câu nói chuyện thông thường bằng chữ Thái, đễ lỡ có dịp nói chuyện với dân chúng địa phương đỡ bị lúng túng.
Không khí thật vui. Đủ mặt “anh hùng tài tử”. Cứ hai người một buồng rộng rãi, đủ tiện nghi như ở nhà.
5g chiều. Sửa soạn ăn cơm. Dưới nhà là một khách sạn cũng khá lịch sự. Chỉ khổ một điều là phải leo ba lần thang, mỗi khi lên xuống. Xuống nhà đã thấy Hoài Bắc và Vũ Huyến nhậu lave Thái Lan và đang trổ Ăng-Lê với cô bán hàng. Hoài Trung và Hoàng Thư đã ngồi sẵn ở bàn ăn. Nhìn vào bàn ăn thấy la liệt những dưa và rau sống. Người chủ nhà hàng Thái Lan không hiểu nghĩ sao đã vô tình đọc đúng được ý thích của mình đến thế. Ánh Tuyết rủ mình lại uống “Seven Up”, thứ nước chanh đặc biệt, càng uống càng thấy muốn uống thêm.
Buổi tối. Đi dạo mấy phố lớn. Một một vài thứ hàng cần dung. Viết thư về Sàigòn. Tập lại bài Tình Ca và bài Đất Lành. Thời tiết ở đây gần như ở Sàigòn. Ban ngày nóng mà đêm lại mát. Một vài anh bạn nhạc sĩ mang đàn ra tập dượt. Các ban cổ nhạc Nam, Trung và Bắc cũng ráo riết tập không kém. Mình cảm thấy dễ chịu, khác hẳn lúc mới xuống phi trường.
Vọng Các ngày 26 tháng 10 năm 1956
Buổi sang sang Tòa Đại Sứ dự lễ Quốc Khánh và chào mừng Hiến Pháp. Kiều bào đứng chật cả trước sân Tòa đại sứ. Có nhiều người mặc quần áo như dân Thái. Phải nói chuyện mới rõ. Anh em nghệ sĩ chia nhau đi thăm hỏi kiều bào. Ai cũng hớn hở vui tươi, chuyện trò thân mật. Bài hợp ca Đất Lành được hoan nghênh nhiệt liệt. Nhiều đồng bào chạy lại xin chữ ký kỷ niệm của các nghệ sĩ. Anh chị em vui vẻ tiếp đón. Riêng mình, thấy cảm động vô cùng.
Buổi tối. Trình diễn ở một hí trường Thái Lan để chào mừng kiều bào. Chưa bao giờ mình thấy cảm động bằng lần trình diễn này. Không sao ghi được hết bầu không khí tưng bừng của buổi trình diễn. Kiều bào hoan nghênh quá sức tưởng tượng. Nhạc cảnh, vũ khúc, đơn ca, hợp ca, hòa tấu… không màn nào là không được kiều bào nồng nhiệt tiếp đón. Xong buổi diễn, tuy có mệt nhưng niềm vui tràn ngập tâm hồn, thành ra không biết gì là mệt nữa. Toàn thể an hem có lẽ cũng giống mình vì người nào cũng thấy hớn hở, tươi cười.
Ngày 15 tháng 11 năm 1956
Về nước đã mấy hôm rồi mà mình vẫn còn tưởng ở bên Thái Lan. Chuyến viễn du vừa qua thật đáng ghi nhớ. Những kỷ niệm in sâu vào lòng mình. Quên sao được những buổi trình diễn ở hý viện của Bộ Văn Hóa Thái Lan, ở Đài vô tuyến truyền hình và Vô tuyến truyền thanh Vọng Các… Hoài Bắc đã nói với mình: “Có lẽ khó lòng có được một dịp đi thứ hai thú vị như chuyến đi Thái Lan vừa rồi…” Mình cười: “Bởi vì chuyến đi Thái Lan vừa rồi có Hoài Bắc trong Ban Tổ Chức, phải không?”. Tuy nói đùa vậy, nhưng mình cũng nhận thấy rằng anh nói đúng.
Xem lại tập ảnh chụp những buổi trình diễn ở Vọng Các, lại thấy như cả thành phố Vọng Các hiện ra trước mặt, với những cửa hiệu đồ sộ, những con đường rộng mênh mông, những chiếc tàu điện chạy ven sông ngay giữa thành phố, khu chợ bán vải rực rỡ màu sắc và nhất là khách sạn “Sắng Tì Sục” cùng với những bữa cơm rất nhiều “pặc cà đom” (dưa) và rau sống. Mình nhắm mắt, ước mơ một chuyến đi như thế nữa…
Nguồn tư liệu: nhà báo Trần Quốc Bảo