Trịnh Công Sơn và ca khúc “Em Đi Bỏ Lại Con Đường” – Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi

Có những lần ở một mình trong căn nhà vắng bóng người thân yêu, mới cảm thấy buồn bã và cô đơn tưởng như cuộc đời hoang vu cô độc như đang ở bên bến bờ hiu quạnh. Những lúc ấy mới thấm thía những lời nhạc trong ca khúc Em Đi Bỏ Lại Con Đường của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

Nếu bạn là người yêu thích nhạc xưa, hãy theo dõi kênh YouTube này để nghe đọc các bài cảm nhận về âm nhạc (phân tích ý nghĩa, hoàn cảnh sáng tác, tiểu sử ca nhạc sĩ): LINK YOUTUBE  < Click

Bỏ mặc căn nhà, bỏ mặc tôi
Bỏ mặc nơi đây, bỏ mặc người
Bỏ trăm năm sau, ngàn năm nữa
Bỏ mặc tôi là, tôi là ai


Click để nghe Khánh Ly hát

Còn lại một mình với căn nhà nhỏ nhưng đã trở thành mênh mông, rộng lớn. Mấy bức tường trở nên câm nín lạnh lẽo vô hồn, một mình đi ra đi vào chỗ nào cũng trống trải thênh thang. Khi ấy mới thấy được khoảng thời gian bên người là cả khung trời hạnh phúc, mà ngay lúc ấy, không mấy ai có cảm giác là mình đang thụ hưởng. Cho đến khi xa rồi, mất rồi, còn lại một mình trong căn nhà mới biết tưởng tiếc và trân trọng phút giây sum vầy đã bay xa…

Một mình mới gặm nhấm nỗi cô đơn tưởng như cuộc đời là hoang mạc, tưởng như bến bờ tôi hiu quạnh cho đến trăm năm sau hay ngàn năm nữa, tâm hồn đa cảm đa sầu cũng trở nên rời rụng trước một chiếc lá rơi huống chi đối diện với nỗi niềm li cách vắng xa, một mình đối diện bóng mình, với “tường trắng lặng câm” để tự hỏi mình. Người đi, tôi bỗng nhiên quên mất cả mình, nên cứ hoài ngơ ngác hỏi rằng tôi là ai…

Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại, vô thường nhớ em
Ra đi, em đi bỏ lại dặm trường
Ngàn dâu cố quận, muôn trùng nhớ thêm

Bỏ mặc đêm dài, bỏ mặc tôi
Bỏ mặc gian nan, bỏ mặc người
Bỏ xa xôi yêu và gần gũi
Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui

“Em đi bỏ lại con đường”, là con đường em thường đi hay con đường tình ta đi thì cũng đều đã hoang vắng từ khi em “bỏ lại”. Cỏ dại bên đường cũng hiu hắt nhớ em nữa huống chi là người. Trong âm nhạc có nhiều nhạc sĩ viết về nỗi buồn của “con đường tình sử” khi em bỏ ra đi, nhưng chưa có ai tả con đường buồn đến “vô thường nhớ em” đến như vậy. Khi em ra đi là bỏ lại dặm trường, tôi còn có ai để cùng đi trên con đường hun hút. Người nhớ thì cảnh cũng nhớ, người cô đơn thì cảnh cũng cô đơn, một mình tôi lẻ loi giữa ngàn xanh dâu cố quận, giữa muôn trùng nỗi nhớ vây quanh.

Bỏ mặc tôi với đêm dài trở trăn không ngủ, có nhớ nhung nào thì chỉ biết đem tâm sự với ngọn sao khuya. Bỏ mặc tôi với cuộc đời cuộc tình đầy gian nan trắc trở, phút gần gũi êm đềm hôm nao bây giờ thành niềm thương cảm da diết về tháng ngày yêu dấu xa xôi. Bỏ mặc tôi ngồi buồn giữa huyên náo, cuộc vui trần gian nào cũng trở về với quạnh hiu khi phút huy hoàng kia như ánh lửa que diêm vụt tắt giữa trời đêm.

Bỏ mặc mưa về, bỏ chiều phai
Bỏ mặc hư vô, bỏ ngậm ngùi
Bỏ đêm chưa qua, ngày chưa tới
Bỏ mặc tay buồn không bàn tay

Mưa về càng thêm thê thiết niềm quạnh hiu. Nắng từng chiều phai trên nhánh thời gian mịt mờ xám vào màu quên lãng, càng thắp lên nỗi nhớ chín đỏ chín chiều. Bỏ mặc tôi với cơn mưa sợi nắng đã từng xâu thành chuỗi óng ánh trong lòng, cho người ở lại nhớ tiếc, nâng niu. Bỏ mặc tôi ngậm ngùi với màu hoang phế của sa mạc hoang vu cuộc đời như đang ngả về bóng tối hư vô. Bỏ “đêm chưa qua – ngày chưa tới” là bởi vì thời gian bây giờ tất cả chỉ là vô nghĩa, vì em đã bỏ mặc tay buồn này lạnh lẽo, không còn hơi ấm của bàn tay chỉ vừa mới đây nhưng giờ đã hun hút rời xa…

Bỏ mặc vui buồn, bỏ mặc ai
Bỏ mặc chăn không, bỏ mặc người
Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi

Bỏ mặc vui buồn kia bây giờ chỉ là bóng mây ảo ảnh bay qua qua giấc chiêm bao. Bỏ mặc tôi chăn không gối lẻ từng đêm nhớ ấm hơi người. Những lúc cô đơn một mình, càng nhớ nhung đến những ngày nắng ấm, tôi càng cảm thấy mình hoang vu và nhỏ bé giữa cuộc đời này, khi em bỏ tôi đi. Bỏ mặc tôi ngồi như vách đá hoài niệm về ngày êm vui âm vọng từ đường xưa phố cũ . “Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi” là những chấm lửng u trầm như tiếng chuông của những buổi chiều một mình cô đơn cô quạnh, quyện trong nỗi niềm cô quạnh rồi buông thoát ra từng nốt, từng nốt như ơ thờ mà da diết buông chùng vạn buổi chiều cô liêu…

Có người đánh giá rằng ngoài Khánh Ly, thì Trịnh Công Sơn là người hát hay nhất nhạc Trịnh. Mời bạn nghe lại chính giọng hát của tác giả với Em Đi Bỏ Lại Con Đường:


Click để nghe

Bài hát này có một điều có thể gây nhầm lẫn, đó là bài hát không phải tên là Em Đi Bỏ Mặc Con Đường như nhiều người tưởng. Chữ “bỏ mặc” chỉ được tác giả sử dụng trong lời hát, như là lời giận dỗi, hay là trách mắng nhẹ nhàng người yêu. Sao nỡ bỏ mặc tôi, chỉ còn lại với nỗi bơ vơ, cô đơn và nhỏ bé bên đời.

Năm 1995, ca sĩ thực hiện CD Đời Vẫn Hát, với những ca khúc được cô song ca cùng với chính các nhạc sĩ, và bài đầu tiên của CD này chính là Em Đi Bỏ Lại Con Đường. Mời các bạn nghe lại sau đây:


Click để nghe

Bài: Trương Đình Tuấn
Bản quyền bài viết của nhacxua.vn

Exit mobile version